善禅人登径山侍痴绝

(宋代)释心月

三年共住不相识,眉目横分鼻修直。
狭路逢渠何所之,欲上凌霄峰顶立。
凌霄一峰插天高,余峰起伏皆儿曹。
我曾眺目察秋毫,三千刹海空劳劳。
峰顶老人八十二,湛湛双眸映秋水。
戏笑怒骂謦欬声,总是吾家第一义。
老人问汝来何从,进前叉手宜当胸。
更看武步生清风,何愁老人无笑容。

《善禅人登径山侍痴绝》拼音标注

shàn shàn rén dēng jìng shān shì chī jué
sān nián gòng zhù bù xiāng shì,
méi mù héng fēn bí xīu zhí。
xiá lù féng qú hé suǒ zhī,
yù shàng líng xiāo fēng dǐng lì。
líng xiāo yī fēng chā tiān gāo,
yú fēng qǐ fú jiē ér cáo。
wǒ céng tiào mù chá qīu háo,
sān qiān chà hǎi kōng láo láo。
fēng dǐng lǎo rén bā shí èr,
zhàn zhàn shuāng móu yìng qīu shǔi。
xì xiào nù mà qìng kài shēng,
zǒng shì wú jiā dì yī yì。
lǎo rén wèn rǔ lái hé cóng,
jìn qián chā shǒu yí dāng xiōng。
gèng kàn wǔ bù shēng qīng fēng,
hé chóu lǎo rén wú xiào róng 。