余既和乐天诗而喜于年及之和犹不能自已又复

(宋代)吴芾

乞得行年到七旬,归田不问富和贫。
初非洁己为主士,但欲颐和如古人。
每对青山常意适,才逢白叟便情亲。
静中百念俱灰灭,识破浮生梦幻身。

《余既和乐天诗而喜于年及之和犹不能自已又复》拼音标注

yú jì hé lè tiān shī ér xǐ yú nián jí zhī hé yóu bù néng zì yǐ yòu fù
qǐ dé xíng nián dào qī xún,
gūi tián bù wèn fù hé pín。
chū fēi jié jǐ wèi zhǔ shì,
dàn yù yí hé rú gǔ rén。
měi dùi qīng shān cháng yì shì,
cái féng bái sǒu biàn qíng qīn。
jìng zhōng bǎi niàn jù hūi miè,
shì pò fú shēng mèng huàn shēn 。