朱世同喜雪中得酒出佳篇相谢用韵奉酬
(宋代)吴芾
人呻仰其高,耐寒如松柏。
亦复诮其介,忍穷如铁石。
欲耕且无田,欲住且无宅。
借人茅舍居,破漏无遮幂。
兀坐懒扫除,凝尘常满席。
文章老更成,初不事雕刻。
间为场屋游,往往遭弃掷。
进取既不谐,资身又无策。
敩学三十年,尝作离乡客。
亦岂无六亲,为亲成间隔。
亦欲求知音,无奈俗眼白。
不知何所负,半生罹此厄。
空读万卷书,不得稽古力。
昨朝起开门,雪深平地尺。
极目望四郊,万里如一色。
穷人尽皱眉,共畏寒威逼。
亦大不能堪,君独无戚戚。
危然书窗下,哦诗度朝夕。
我送一壶酒,酒面蛆浮碧。
但可浇愁肠,岂足资欢适。
君乃走长篇,再三叙感激。
笔下有如君,足为人楷式。
勿谓道难行,自古有通塞。
时来会见上通津,莫忧计拙无衣食。
《朱世同喜雪中得酒出佳篇相谢用韵奉酬》拼音标注
zhū shì tóng xǐ xuě zhōng dé jǐu chū jiā piān xiāng xiè yòng yùn fèng chóu
wú zǐ yī bù yī,
bào dào réng huái dé。
rén shēn yǎng qí gāo,
nài hán rú sōng bǎi。
yì fù qiào qí jiè,
rěn qióng rú tiě shí。
yù gēng qiě wú tián,
yù zhù qiě wú zhái。
jiè rén máo shè jū,
pò lòu wú zhē mì。
wù zuò lǎn sǎo chú,
níng chén cháng mǎn xí。
wén zhāng lǎo gèng chéng,
chū bù shì diāo kè。
jiān wèi cháng wū yóu,
wǎng wǎng zāo qì zhí。
jìn qǔ jì bù xié,
zī shēn yòu wú cè。
xiào xué sān shí nián,
cháng zuò lí xiāng kè。
yì qǐ wú lìu qīn,
wèi qīn chéng jiān gé。
yì yù qíu zhī yīn,
wú nài sú yǎn bái。
bù zhī hé suǒ fù,
bàn shēng lí cǐ è。
kōng dú wàn juàn shū,
bù dé jī gǔ lì。
zuó zhāo qǐ kāi mén,
xuě shēn píng dì chǐ。
jí mù wàng sì jiāo,
wàn lǐ rú yī sè。
qióng rén jǐn zhòu méi,
gòng wèi hán wēi bī。
yì dà bù néng kān,
jūn dú wú qī qī。
wēi rán shū chuāng xià,
é shī dù zhāo xī。
wǒ sòng yī hú jǐu,
jǐu miàn qū fú bì。
dàn kě jiāo chóu cháng,
qǐ zú zī huān shì。
jūn nǎi zǒu cháng piān,
zài sān xù gǎn jī。
bǐ xià yǒu rú jūn,
zú wèi rén kǎi shì。
wù wèi dào nán xíng,
zì gǔ yǒu tōng sāi。
shí lái hùi jiàn shàng tōng jīn,
mò yōu jì zhuó wú yī shí 。