清闲处士颂
(宋代)黄庭坚
有人天游,风云为马,鸥鹭为舟。
有诗客李发,字之曰清闲处士。
而蜀有豪士王当,以为盖谢敷之流。
其清也不登市井之陇,其闲也不齅王公之勾。
傲睨万物,逍遥一丘。
身与长松共老,名与北斗俱休。
涪翁曰名之不称实也久矣,吾子何以是为哉。
书潞则失涿,谓鹰则化鸠。
故一以我为马,一以我为牛。
盖有有其实而不受,亦有无其实而固求者也。
常试为吾子道清闲之乎致乎。
水之为物,甚寒而极清。
郁为坚冰,得温而释,遍利诸生。
云之为物,无心而出岫穴。
风休雨息,反一无迹。
我观古人,以是为则。
若夫污泥浊水,与蛙同生,不溷其清。
自操井臼,日耕茺徼,未尝不闲。
惟有道者能藏於天,吾子何处焉。
清闲曰我无所用於世,而从所好。
惟水云与之忘老,何敢以为有道。
涪翁曰舐痔十乘,曹商自优,非君清流。
商财计得白圭,拟国以闲为慝。
虽然同一大梦,达者先觉。
方在蚁垤,忧乐计校也。
世无公孙侨孔仲尼,谁辨梦觉。
亦曰举世溷浊,惟我独清。
万法本闲,而人自扰扰尔。
《清闲处士颂》拼音标注
qīng xián chù shì sòng
zhì lè shān zhōng,
jiā mù zhī yuè。
yǒu rén tiān yóu,
fēng yún wèi mǎ,
ōu lù wèi zhōu。
yǒu shī kè lǐ fā,
zì zhī yuē qīng xián chù shì。
ér shǔ yǒu háo shì wáng dāng,
yǐ wèi gài xiè fū zhī líu。
qí qīng yě bù dēng shì jǐng zhī lǒng,
qí xián yě bù xìu wáng gōng zhī gōu。
ào nì wàn wù,
xiāo yáo yī qīu。
shēn yǔ cháng sōng gòng lǎo,
míng yǔ běi dǒu jù xīu。
fú wēng yuē míng zhī bù chēng shí yě jǐu yǐ,
wú zǐ hé yǐ shì wèi zāi。
shū lù zé shī zhuō,
wèi yīng zé huà jīu。
gù yī yǐ wǒ wèi mǎ,
yī yǐ wǒ wèi níu。
gài yǒu yǒu qí shí ér bù shòu,
yì yǒu wú qí shí ér gù qíu zhě yě。
cháng shì wèi wú zǐ dào qīng xián zhī hū zhì hū。
shǔi zhī wèi wù,
shén hán ér jí qīng。
yù wèi jiān bīng,
dé wēn ér shì,
biàn lì zhū shēng。
yún zhī wèi wù,
wú xīn ér chū xìu xué。
fēng xīu yǔ xī,
fǎn yī wú jī。
wǒ guān gǔ rén,
yǐ shì wèi zé。
ruò fū wū ní zhuó shǔi,
yǔ wā tóng shēng,
bù hùn qí qīng。
zì cāo jǐng jìu,
rì gēng chōng jiào,
wèi cháng bù xián。
wéi yǒu dào zhě néng cáng yú tiān,
wú zǐ hé chù yān。
qīng xián yuē wǒ wú suǒ yòng yú shì,
ér cóng suǒ hǎo。
wéi shǔi yún yǔ zhī wàng lǎo,
hé gǎn yǐ wèi yǒu dào。
fú wēng yuē shì zhì shí chéng,
cáo shāng zì yōu,
fēi jūn qīng líu。
shāng cái jì dé bái gūi,
nǐ guó yǐ xián wèi tè。
sūi rán tóng yī dà mèng,
dá zhě xiān jué。
fāng zài yǐ dié,
yōu lè jì xiào yě。
shì wú gōng sūn qiáo kǒng zhòng ní,
shúi biàn mèng jué。
yì yuē jǔ shì hùn zhuó,
wéi wǒ dú qīng。
wàn fǎ běn xián,
ér rén zì rǎo rǎo ěr 。